Tôi đi cầu cứu cái cửa tự động

ngày 11/07/2018

Nhân viên quèn, cái biệt danh nghe rất chi là khó chịu mọi người trong công ty dùng để chỉ cái thằng tôi đây. Công việc của tôi ngoài làm bàn giấy là làm chân cu li sai vặt cho những bậc “tiền bối” trong cái xã hội thu nhỏ ấy.

Sáng sớm, khi miếng bánh mì cuối cùng chưa kịp trôi qua cổ họng đã nghe tiếng léo nhéo từ ngoài cửa ập vào mặt tôi như cơn gió Lào thổi rát không tài nào chịu nổi và như một thói quen, sau khi cái thân hình ngang ngửa bà Liên Xô của chị Lan nặng nề nhét qua cửa chính, là một tràng sai vặt liên tiếp, ví dụ như:

- Tâm, pha cho chị cốc cà phê cái, nhớ thêm sữa, bớt đá và khuấy thật kỹ, mày pha là hay ẩu lắm đấy, mấy lần chị bị giắt răng chỉ vì cà phê của mày chưa tan hết.

Hoặc:

- Tâm, giờ là mấy giờ rồi mà mày còn chưa mang đống tài liệu của chị mày đi in? Làm ăn như này thì có dát vàng vào công ty cũng chả ma nào nó thèm đến làm việc với mình…

Bạn thử tưởng tượng mỗi ngày đi làm bạn phải làm cái máy ghi âm với dung lượng cực lớn để có thể tiêu thụ hết cả nghìn công việc không tên và câu duy nhất bạn được phép phát ra đó là “Vâng” thì bạn có muốn ốm liệt giường không? Với tôi thì có, đau đầu hơn là khi mọi người sẽ lấy chị Lan làm mẫu để tự cho mình “quyền được sai vặt”, mặc dù đó không phải là cơ chế của công ty nhưng họ vẫn ngang nhiên áp dụng và mặc định tôi là cái máy giải trí đầy phấn khởi.

Và như một lẽ dĩ nhiên, nếu bạn bị nhiều người không ưa thì bạn sẽ trở thành một cái thùng cho tất cả mọi người cùng đổ lỗi lên đầu bạn. Photo sai tài liệu là do tôi, khách đến không vui là do… cái mặt tôi khó ưa, công ty bẩn là tại tôi… không nhắc bà lao công quét dọn đầy đủ… lâu dần tôi trở thành cái gai to vật trong mắt sếp tổng và nghe tin phong phanh xa gần thì tôi sắp bị sếp buộc thôi việc vì tội… làm sếp ngứa mắt.

 tôi đi cầu cứu cái cửa tự động

Ảnh minh hoạ

Nghe tin mà tôi phát ngán đến đỉnh đầu, chuyện vớ vẩn thật mà tôi cũng cay cú, chỉ vì một đám hùa vào bắt nạt mà khiến tôi đứng trước nguy cơ bị mất việc. Lẽ nào tôi lại chịu ngồi yên cho họ đè đầu cưỡi cổ? Nghĩ thì thế nhưng cũng chẳng biết phải làm sao?

Nhưng đời đúng không lấy của ai hết tất cả. Đời đã lấy đi của tôi sự tự tin và cái sĩ diện của thằng đàn ông, nhưng bù lại đã cho tôi được gặp một ông anh khá tử tế, dù tính anh có hơi hâm hấp, điều này không chỉ mình tôi đánh giá mà còn được cả công ty xác nhận.

Thấy mặt tôi dài như cái bơm xe đạp của ông nội tôi mà anh sốt ruột ra mặt. Để giải toả tâm lý, anh lôi tôi xềnh xệch phi thẳng qua quán lẩu nướng, gọi một bàn đầy đồ và không quên xách theo chai rượu ngô, loại rượu mà theo anh là “say cả chấy”. Nói về rượu thì anh chỉ được cái to mồm hô hào là chính, xét về mục uống thì anh chỉ vài chén là “nát”, chưa được nửa lít thì “nát nhừ”. Khi rượu đã ngà ngà tới tầm, anh thẳng tay chỉ vào mặt tôi quát to tướng làm tôi xấu hổ chỉ muốn chui vào gầm bàn cho đỡ ngượng:

- Mày ngu lắm

Nghe câu đó tôi kìm không nổi, nóng máu cãi lại:

- Ơ cái ông này, tôi học hành đàng hoàng ra trường, có phải vô học đâu mà ông kêu tôi ngu, ngu là ngu thế nào?

Lão tiếp tục:

- Tao quý mày tao mới nói, mày học hành đầy đủ, có năng lực mà không biết tận dụng, để chúng nó cưỡi lên cổ mày dong như con ngựa có thấy nhục không? Giờ đến việc cũng sắp mất đến nơi rồi mới mở mồm ra nói với anh mày.

 tôi đi cầu cứu cái cửa tự động

Tôi chột dạ giữa cơn say men, máu nóng như hạ nhiệt đến thê thảm “Lão nói đúng, tại sao tôi phải chịu đựng những kẻ đó suốt 2 năm trời, vì tính tôi quá hiền lành hay tại tôi ngu thật?”, thực ra tôi cũng chẳng biết nữa, chỉ cố vớt vát lấy chút thể diện cho đỡ nhục với 2 em xinh gái bàn bên:

- Thế theo ông tôi phải làm thế nào mới không mất việc? Sếp quyết chứ ông quyết à?

Lão đột ngột hạ giọng, thì thầm như anh Nguyễn Ngọc Ngạn kể truyện ma

- Sếp đang muốn lắp một cái cửa tự động cho công ty cho nó oai, mà mấy con mụ trong công ty thì biết cái quái gì mà sếp kêu mấy mụ đi hỏi chỗ lắp. Anh mày thì khác…

 Cái mặt lão cố gắng biểu cảm sự nguy hiểm, thể hiện sự hiểu biết vượt đại dương, nhưng thú thật khi đó tôi chỉ thấy giống cái nồi lẩu thập cẩm mà thôi, độ nguy hiểm chắc bằng 0.

Lão tiếp tục:

- Bạn anh là chủ công ty sản xuất mấy loại cửa này, anh chỉ gọi một cuộc là xong ngay, nhưng lần này anh giao dịch hộ chú, còn việc của chú là lên vênh mặt với sếp mà nhận công.

Mắt tôi rực sáng như đèn cao áp, thầm tự nhủ có lẽ kiếp trước tôi ăn ở phúc đức lắm nên kiếp này mới được thần tiên hạ phàm xuống cứu giúp. Nhưng để chắc chắn là anh không “chém gió” trong cơn say, tôi vẫn phải test lại cho chắc ăn:

- Công ty bạn anh tên gì? Sao chả bao giờ em nghe thấy anh nhắc đến anh đó?

Anh được dịp vênh váo:

- Fujido, bình thường không có việc liên quan thì anh mày kể làm gì cho tốn Calo?

Kể ra thì anh nói cũng đúng, dù sao thì tôi cũng phải triển khai ngay kẻo muộn. Mọi chuyện đúng như anh tiên liệu, sau khi cái cửa tự động đóng mở ở sảnh chính công ty được hoàn thiện, sếp tôi mừng ra mặt, có lẽ vì được oai với khách hàng, thêm nữa là khẳng định vị thế của công ty, có chăng dở hơi mới không vui cho được. Lệnh “xử trảm” tôi đã bị dỡ bỏ, đồng nghiệp cũng không còn bắt nạt tôi như trước nữa vì chính sếp là là người ra chỉ thị “cấm tiệt chuyện phân biệt đối xử trong công ty”.

Cuộc đời của tôi như được sang trang mới, dễ chịu hơn cả ngàn lần. Mọi người đều nghĩ tôi quen được ông sếp bự nào đó và cậy nhờ được ông ấy can thiệp vào công việc của tôi. Có ai ngờ đâu tôi lại đi cầu cứu… cái cửa tự động.