Tôi và Hùng yêu nhau từ năm nhất đại học, cùng nhau trải qua quãng thời sinh viên thiếu thốn đủ đường vì cả hai gia đình đều ở ngoại tỉnh, kinh tế lại không mấy khá giả.
Thế nhưng tình yêu đã giúp chúng tôi vượt qua tất cả, chúng tôi cùng tốt nghiệp với tấm bằng giỏi và có công việc tốt tại 2 công ty nước ngoài với mức lương khá.
Không giống như nhiều cặp yêu nhau từ thời sinh viên, chúng tôi không gặp phải bất cứ vấn đề gì trước những thay đổi từ môi trường đại học sang môi trường công sở.
Hùng vẫn luôn yêu thương, chiều chuộng tôi như những ngày mới yêu. Vì xác định sẽ kết hôn nên chúng tôi đã sống với nhau như vợ chồng sau khi tốt nghiệp, mong muốn kinh tế ổn một chút mới tổ chức đám cưới và sinh con.
Chúng tôi sống thử được khoảng 3 năm thì tổ chức đám cưới. Sau đó cả hai thống nhất vẫn dùng biện pháp tránh thai vì muốn mua được nhà mới sinh con cho con cái đỡ khổ mặc cho bố mẹ 2 bên đều đã nóng lòng mong có cháu bế.
Sau khi kết hôn tôi vẫn rất tự tin về cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình. Ở đó, dù bận rộn với công việc nhưng hàng ngày chúng tôi vẫn dành thời gian ăn sáng cùng nhau. Tan ca, tôi đi chợ thì chồng nấu cơm, tôi lau nhà thì chồng rửa bát... Xong việc, chúng tôi cùng ngồi uống trà và xem tin tức hoặc dắt xe ra lượn khắp phố phường.
Lại 2 năm nữa trôi đi, khi đã có nhà, có sổ tiết kiệm thì tôi bàn với chồng về kế hoạch sinh em bé vì tuổi tác của tôi đã ngày một lớn, ông bà nội thì giục liên tục.
Nhà bố mẹ chồng tôi chỉ có mình Hùng là con trai nên ông bà nôn nóng cũng là điều dễ hiểu. Thế nhưng, khi nghe tôi nói tới việc sẽ sinh con trong năm tới, chồng tôi lại tỏ ra luống cuống và cười gượng gạo nói rằng nếu tôi muốn làm mẹ rồi thì cứ theo ý tôi.
Tôi cảm giác rõ rệt được sự khác thường trên gương mặt của chồng nhưng thời điểm ấy tôi chỉ nghĩ có lẽ do chồng mình chưa sẵn sàng làm bố cho đến khi chuyện đó xảy ra.
Chồng tôi có một hội bạn thân gồm 4 cặp vợ chồng. Lần đó chúng tôi rủ nhau cùng đi nghỉ mát vì có một cặp sắp đi nước ngoài định cư.
Tối ấy, gọi mãi không thấy chồng đâu nên tôi chạy ra bãi biển tìm thì thấy anh đang ngồi uống bia cùng anh bạn sẽ đi xứ người.
Tôi chưa kịp gọi chồng thì nghe thấy Hùng tâm sự với bạn rằng anh mới phát hiện mình không có khả năng có con nhưng lại không muốn mất tôi vì anh quá yêu tôi.
Nghe đến đây đôi chân tôi run run không bước nổi. Thì ra đó là lí do mà khi tôi nhắc đến chuyện có con chồng tôi lại luống cuống như thế.
Tôi khóc rất nhiều vì chuyện chồng mình bị vô sinh. Có người phụ nữ nào không muốn được làm mẹ? Tôi phải làm gì đây?